Lưu Vĩnh Hạ

CHIẾC LÁ MÙA THU

Kể từ ngày tháng ta mất nhau
Hai đứa âm thầm một nỗi đau
Lòng cố quên đi sao vẫn nhớ
Những kỷ niệm xưa thuở ban đầu
Đã có nhiều lần tôi hỏi tôi
Vì sao hai đứa phải chia đôi
Tình như chiếc bóng xa xăm quá
Rã rời đuổi bắt em và tôi
Mùa thu năm ấy tôi cố quên
Hình bóng một người ở trong tim
Và vẫn âm thầm tự lừa dối
Để người bên tôi khỏi muộn phiền
Có những buổi chiều nhìn lá rơi
Tay trong tay lại nhớ xa xôi
Người đi bên cạnh sao xa quá
Mà bóng người ta lại bên đời
Tôi đã bao lần phải van xin
Con tim khờ khạo của chính mình
Đừng nên khơi lại màu dĩ vãng
Tình nhé ngủ yên với chính mình
Hai đứa bây giờ xa lạ thôi
Gặp nhau trên phố chỉ bùi ngùi
Em nắm tay chồng sao hờ hững
Có phải dặn lòng phải cố vui
Em sánh vai chồng bước chung đôi
Tôi cùng người ấy một quảng đời
Ái ân lạnh nhạt đeo đẳng mãi
Hai đứa bây giờ.....có ai vui
Thôi đã hết rồi những chất chiu
Vàng sân lá đổ giấc mơ chiều
Thì xin giữ lại cho nhau nhé
Một chút hương thừa thuở vào yêu
Lất phất ngòai trời những hạt mưa
Nghe trong lá cỏ xót xa đưa
Tôi_em hai đứa chôn nỗi nhớ
Như lá vàng thu rụng cuối mùa

Lưu Vĩnh Hạ

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "CHIẾC LÁ MÙA THU"